Đoàn Bảo Châu lộng ngôn, xuyên tạc quá lộ liễu
Ngô Trung Kiên
Thời đại bùng nổ thông tin, mạng xã hội phát triển như vũ bão đã sản sinh ra nhiều kẻ không giống ai, luôn cố làm người nổi tiếng kể cả rêu rao đủ thứ trên mạng. Sau khi nổi tiếng một cách hết sức vớ vẩn những kẻ này trở nên ảo tưởng, “ngáo quyền lực” thích phát ngôn, thậm chí lộng ngôn để tô vẽ cho cái hào quang giả tạo ấy. Đây là đang nhắc đến trường hợp ông Đoàn Bảo Châu. Được biết, ông này làm võ sư karate, khá giàu có. Nhưng chưa đủ ông còn xưng mình là nhiều thứ “nhà” khác, nào là: nhà báo tự do, nhà biên dịch, nhiếp ảnh gia, thậm chí là “nhà văn”. Cảm thấy không thể nổi tiếng với “nghề văn”, nghề này không hợp với một võ sư chuyên nghề cơ bắp, Đoàn Bảo Châu nghĩ ra một chiêu, đó là thách đấu với một võ sư nước ngoài nổi tiếng thế giới. Đúng như dự đoán của giới chuyên môn, chỉ chưa đầy 3 phút võ sĩ Đoàn Bảo Châu đã bị đá sấp mặt. Nhưng Đoàn Bảo Châu không lấy đó làm điều rất hồ đồ mà lại cho rằng việc thách đấu và “thi đấu” với một võ sư hàng đấu thế giới là “nổi tiếng” rồi. Với hành trang “nổi tiếng” như vậy, Đoàn Bảo Châu “hiên ngang” bước vào “làng dân chủ”. Từ đó Đoàn Bảo Châu dường như không còn biết mình là ai nữa, chuyện gì cũng tham gia, việc gì cũng lộng ngôn, chém gió, toàn những nội dung hoàn toàn xa lạ với chuyên môn cơ bắp và tầm hiểu biết của mình để công kích chế độ, kích động người dân chống phá chế độ. Gần đây trên mạng xã hội, Đoàn Bảo Châu cho ra đời một bài viết mang tên: “Đau xót!”. Vẫn bằng giọng lưỡi của một kẻ đạo đức giả, “nửa ông, nửa thằng”, Đoàn Bảo Châu cho rằng: “tại sao tôi đau xót?” và viện dẫn vì: “Hàng đoàn người kéo về Hà Nội kêu oan, ăn ở vật vã nheo nhóc dưới những tấm bạt bên vỉa hè, kêu như những con ve sầu cho tới quắt queo thân xác, tàn úa linh hồn để rồi chết gục mà công lý thì quá xa vời chốn nào. Cửa quan quá cao, quá dày và lạnh lẽo. Rồi họ sẽ bị hót đi, bị dọn đi như thể là rác rưởi để làm sạch đường phố, làm sạch khuôn mặt thủ đô”. Và cũng không quên giở trò kêu khóc cho những kẻ phạm pháp: “Tôi đau xót bởi những người yêu nước như Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Lân Thắng, Phạm Đoan Trang, Lê Dũng Vô Va và nhiều người khác đang mòn mỏi trong tù. Họ chưa từng ăn đồng nào của dân mà ngược lại họ luôn thực sự làm những việc để bớt đi sự đau khổ của người dân. Tôi kêu gọi lương tri của những người có quyền lực, hãy thả họ ra, hãy chứng tỏ Việt Nam là một đất nước tiến bộ, trọng tự do ngôn luận, trọng dân chủ, trọng tiếng nỏi phản biện. Các vị luôn coi mình là nhân đạo, vậy hãy nhân đạo đi”. Đúng là quá hài hước với chiêu trò của Đoàn Bảo Châu tung hô cho những thành phần cộm cán chuyên chống đối chính quyền, gây rối và xuyên tạc, bóp méo sự thật.
Nhân những luận điệu mang tên “đau xót!” của Đoàn Bảo Châu mà thực chất là cố tình bôi đen đất nước và kêu khóc cho những kẻ khoác áo dân chủ nhân quyền để chống phá đất nước thấy cần có đôi lời.
Thứ nhất, việc người dân về trụ sở tiếp công dân ở trung ương được đặt tại Hà Nội để khiếu nại, tố cáo, kiến nghị, phản ánh với các cơ quan trung ương của Đảng, Chủ tịch nước, các cơ quan của Quốc hội, Chính phủ là hoạt động thường xuyên, là việc làm không thể thiếu trong hoạt động quản lý trên tất cả các lĩnh vực của đời sống xã hội nói chung và hoạt động quản lý hành chính nhà nước nói riêng, nhờ hoạt động này mà chủ trương của Đảng, chính sách pháp luật của Nhà nước được thực hiện hiệu quả, quyền làm chủ của nhân dân được phát huy, công tác giải quyết khiếu nại, tố cáo được giải quyết nhanh chóng, góp phần giúp xây dựng và tổ chức chính quyền vững mạnh hơn. Lấy đâu ra “Hàng đoàn người kéo về Hà Nội kêu oan…” như Đoàn Bảo Châu lu loa, điều này không ngoài mục đích là bôi đen chế độ, kích động người dân. Tại sao Đoàn Bảo Châu lại có thể cho rằng việc người dân về trụ sở tiếp công dân trung ương để cho rằng: “Đạo đức cán bộ như thế, lòng tham sẵn sàng hút máu dân, ăn thịt dân khi dân đang quằn quại trong đau khổ, đang thoi thóp giữa sống chết, đang ngơ ngác mất định hướng khi mất người thân, đang mong ngóng người thân nơi xa được về… thì việc dân bị mất đất vào mồm (thực ra muốn viết là mõm nhưng sợ bị treo FB) quan tham là chắn chắn xảy ra nhiều lắm”? Đoàn Bảo Châu có biết rằng, đây là căn bệnh “tự nhục” của những kẻ khoác áo dân chủ nhân quyền, rất khó có thuốc chữa. Tại sao Đoàn Bảo Châu không nhìn thấy hình ảnh Tổng thống Mỹ Barack Obama ăn bún chả ở một quán bình dân Hà Nội, Thủ tướng Canada Justin Trudeau ngồi uống cafe ở vỉa hè trở thành “thương hiệu” cho một Việt Nam hòa bình, thân thiện thì những năm gần đây, nhiều nhà lãnh đạo thế giới sang Việt Nam đều có những trải nghiệm riêng về đất nước, con người Việt Nam, và ngày 26-27/8 vừa rồi, trong chuyến thăm Việt Nam, Thủ tướng Singapore đã ăn tối tại một nhà hàng ở phố Yên Thế, đi dạo bộ quanh Hồ Gươm… Những hình ảnh đó toát lên niềm tin và tình cảm yêu mến của các chính khách, bạn bè quốc tế dành cho Việt Nam. Không phải ngẫu nhiên mà Tổng thống Hàn Quốc chọn Việt Nam là quốc gia Đông Nam Á đầu tiên để đến thăm kể từ khi nhậm chức. Rõ ràng, các nước đang ngày càng xem Việt Nam là đối tác quan trọng trong chiến lược hợp tác, cùng phát triển. Dễ nhận thấy, sự phục hồi, ổn định và phát triển của nền kinh tế Việt Nam góp phần gia tăng đáng kể uy tín, vị thế của đất nước trong thu hút đầu tư quốc tế. Quỹ Tiền tệ quốc tế (IMF) nhận định: Việt Nam là một điểm sáng “trong bức tranh xám màu” của kinh tế toàn cầu…
Thứ hai, Đoàn Bảo Châu hãy thôi đạo đức giả để nối giáo cho giặc, kêu khóc cho những kẻ cùng hội cùng thuyền chống phá đất nước như như Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Lân Thắng, Phạm Đoan Trang, Lê Dũng Vô Va… Nếu biết được những kẻ mà Đoàn Bảo Châu kêu khóc và tôn vinh thì người ta sẽ biết ngay Đoàn Bảo Châu là ai. Xin nêu một thành phần là Phạm Đoan Trang. Thị nguyên là phóng viên cho báo điện tử Vnexpress, cộng tác viên báo Vietnamnet, cộng tác viên báo Pháp luật TP Hồ Chí Minh. Năm 2013 Thị xuất cảnh đi Philippines không xin phép và có giao tiếp với một số đối tượng chống đối chính quyền, bị mua chuộc dụ dỗ, tiêm nhiễm tư tưởng phản động của bọn phản động lưu vong và gia nhập rồi khoác lên mình cái gọi là “người bất đồng chính kiến”. Chính vì lẽ đó, Thị đã bị buộc thôi việc, đuổi ra khỏi ngành. Thị dần dần trở thành lãnh tụ của cái gọi là “Mạng lưới blogger Việt Nam”, trực tiếp viết hàng trăm tài liệu có nội dung phản động, loan tải trên các trang mạng nhằm xuyên tạc, bóp méo sự thật, tuyên truyền đa nguyên, đa đảng; trực tiếp trả lời phỏng vấn các đài báo phương Tây để nói xấu chế độ, bôi nhọ lãnh đạo Đảng và Nhà nước. Thị trực tiếp viết và tán phát hơn 10 cuốn sách có nội dung “tuyên truyền đen”, kích động lật đổ chế độ. Kể từ năm 2017, Phạm Thị Đoan Trang đã viết bài, loan tải có nội dung tuyên truyền xuyên tạc tình hình dân chủ, nhân quyền tại Việt Nam, là thành viên cốt cán của cái gọi là tổ chức VOICE, trực tiếp tuyển lựa những người bất mãn, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”, đưa ra nước ngoài huấn luyện, đào tạo cách thức hoạt động rồi trở vê nước chống phá chính quyền. Ngày 18/10/2021 Viện Kiểm sát nhân dân thành phố Hà Nội đã ban hành cáo trạng truy tố Phạm Thị Đoan Trang về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” và “Làm, tàng trữ phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống lại Nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Tòa tuyên phạt 9 năm tù với bị cáo là hoàn đúng người, đúng tội, đúng trình tự pháp luật Việt Nam. Các cụ từ xưa đã có câu: “Biết thì thưa thốt không biết thì dựa cột mà nghe” chứ cứ hóng hớt rồi viết bừa, viết ẩu như Đoàn Bảo Châu thì càng thể hiện rõ ông là người thiếu hiểu biết và cố ý xuyên tạc sự thật.
Thiết nghĩ, Đoàn Bảo Châu đã đến lúc cần suy nghĩ để biết mình là ai, đừng bao giờ huyến hoặc mình là người “nổi tiếng”, mà nổi tiếng theo cái cách mà ông đã làm là rất đáng xấu hổ, để rồi phộng phạo viết lách bôi đen đất nước, kích động người dân. Nếu không biết dừng lại thì việc Đoàn Bảo Châu được tụ họp trong nhà giam với những Phạm Đoan Trang, Nguyễn Lân Thắng, Trần Huỳnh Duy Thức… là không còn bao xa.